Tản mạn chào tháng 10

Tháng 10 em sẽ giấu mình vào nỗi nhớ của anh 

Tháng Mười, nghĩa là bao nông nổi tháng chín đã đi qua. Em không còn khép cửa trong những đêm thất vọng. Em không còn nhìn trăng trung thu vằng vặc mà thấy nó hệt như một hạnh phúc xa xôi và lạnh lùng.

Tháng Mười đầy gió và có những cơn mưa về đêm ướt đẫm. Tháng Mười có những buổi sáng ẩm ướt chào ta bằng loạt nước mưa đọng trên lá rớt xuống vai, bằng vài vũng nước trên đường bắn nhẹ vào chân mình. Tháng Mười, em không thấy lá bay như người ta nói, hình như lá chỉ kín đáo rơi từ lúc nào, rồi thấm ướt nước mưa, nhẹ trôi trong mương đầy nghe lòng rất đỗi an nhàn. Có lẽ em cũng không còn đủ sức xanh để mà âu lo mãi nữa.

Mùa thu ở đây, anh hẳn biết đẹp tới mức nào. Em đã kể anh nghe về những con đường ở nơi này, về những nơi bình thường ngày nào em cũng đi qua nhưng thu đến bỗng dưng rất đẹp. Những nơi như vậy anh không đến được, nên em kể để anh hình dung ra. Em cũng đã kể câu chuyện về chiếc lá em đã kịp có trên bàn học mình để ngày nào cũng ngắm, vì em cứ sợ lúc đông đến, màu vàng sẫm lại rồi sẽ vỡ ra. Em đã kể anh nghe về những cơn gió đùa nghịch trong đêm còn em thì ngồi hát mãi không muốn dừng bài hát"Giấc mơ mùa thu". Và còn câu chuyện về màu xám của những hôm trời hanh, màu bạc long lanh của những sáng sau mưa. Bao chuyện... nhưng em còn muốn kể nữa, kể thật nhiều, để ở nơi không có mùa thu, anh cảm nhận được trong tim em, cả một trời thu nồng đượm em đã dành cho anh.
Ở đâu đó người ta nói: "Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi". Em đang bước trong mùa, đôi lúc cũng thấy như vậy. Thu cứ lặng lẽ đi cùng với mình, nhưng thu chẳng bao giờ nói gì nhiều cả. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng, vừa phải, hài hòa. Ngay cả cơn mưa đêm cũng không làm em tỉnh giấc như những cơn mưa rào phấp phỏng hồi hè. Nắng không rực rỡ, mưa chẳng chứa chan. Thu ấp trong lòng nhiều điều chẳng nói. Tại sao lại như vậy?

Em nhớ anh. Gần đây, câu chuyện giữa chúng mình chìm xuống sau những lời bình thường. Sự bình thường đó, anh bảo, em làm sao chịu nổi.

Em làm sao chịu đựng được cái chật chội của cuộc sống quanh ta? Sao ta không nói với nhau tất cả những lời nồng nhiệt muốn nói? Sao khi lòng anh nhớ mong, anh không biết dành cho em những lời nhớ mong? Sao anh bảo anh là người không biết nói những lời như thế? Tại sao chúng ta đã quá thận trọng, khôn ngoan, để đến nỗi quá yếu ớt và rụt rè như vậy?

Thu chẳng nói, nhưng thu buồn lắm đấy, ai cũng bảo thu buồn. Nếu anh không nói, người bên anh sẽ không hiểu lòng anh sẽ phải ưu tư. Thu quá khéo giấu mình trong làn áo dịu dàng riêng, cho nên người ngắm thu, người yêu mùa thu, lòng bao giờ cũng mênh mang một phiền muộn.

Nguồn: http://blogradio.vn